Mỗi chúng ta từ khi sinh ra đến lúc mất đi át hẳn đã không ít lần nhìn lên bầu trời. Vậy có khi nào bạn để ý dường như cuộc sống của chúng ta cũng giống như bầu trời.
Bầu trời buổi bình minh khi mặt trời mọc lên từ sau những đám mây- khởi đầu của một con người, sự bắt đầu của mọi thứ.
Bầu trời buổi trưa rực rỡ chói chang làm cho mọi người vừa thích thú, vừa căm ghét- thành công và vinh quang của một đời người để bên cạnh đó là sự khâm phục yêu mến lẫn sự đố kị căm ghét.
Bầu trời buổi hoàng hôn khi mặt trời sắp lặng nhưng nó như vẫn còn muốn níu kéo, vội vàng chiếu những tia nắng nhạt nhòa – cái gì bắt đầu cũng có sự kết thúc. Giống như vầng hào quang của con người cũng sẽ lu mờ dần.
Buổi trời đêm tĩnh lặng, không mặt trời, chỉ là màn đêm và những ngôi sao, vầng trăng tỏa ánh sang dịu nhẹ- khoảng lặng của một đời người, những phút giây bình yên, những phút giây để ta lắng đọng, một chút suy tư về đời mình.
Bầu trời những ngày mưa xám xịt, những nỗi buồn những giọt nước mắt khổ đau, tuyệt vọng để rồi sau cơn mưa là cầu vồng bảy sắc – giọt nước mắt qua đi, nụ cười và hạnh phúc đang đợi chúng ta, hi vọng lại tràn về để chúng ta thêm yêu cuộc sống.
Bầu trời như gào thét những ngày bão dông - dông bão của mỗi người những khó khăn chồng chất khi ta bước trên con đường hoa hồng đầy hương sắc mà cũng lắm gai nhọn. Rồi dông bão cũng đi qua để lại bầu trời trong xanh nhưng không bao giờ giống như cũ, chúng ta đã trưởng thành hơn.
Chi dù bầu trời – cuộc sống của tôi có ở gam màu nào chăng nữa thì tôi vẫn nghĩ lúc nào cũng có ánh sáng soi đường cho tôi, dù cho đó là ánh sang mặt trời hay là mặt trăng dịu dàng, hay là cầu vồng hạnh phúc. Không bao giờ ánh sáng mất đi trê bầu trời cũng như không bao giờ hi vọng và niềm tin vụt tắt ngay cả khi ngày dông bão: “Sau cơn mưa trời lại sáng”.